Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

Ở Nhật, chỉ có hoa Sakura là màu hồng ?

Có lẽ khi đọc tiêu đề, các bạn nghĩ mình định nói về hoa Nhật Bản đây mà. Nhưng không, hôm nay mình muốn trải lòng với những giây phút, khi mình trót cảm thấy nước Nhật không hề tươi đẹp đến thế.

Mình có cô em nhỏ hơn mình 3 tuổi, con bé đang học lớp 12 và em không thích học đại học. Tốt nghiệp xong em muốn đi du học Nhật, du học tự túc, về kinh phí gia đình em lo được. Nhưng mình thực sự lo lắng, cả gia đình em cũng lo. Mình coi em như em ruột của mình, và thực sự khi nghĩ tới cảnh một cô bé 18 tuổi chân ướt chân ráo trên một đất nước xa lạ.



Những ngày vừa qua mình đã đọc nhiều bài viết không mấy tích cực về cuộc sống của người lao động ở Nhật, hình thức du học vừa học vừa làm như em mình thì cũng có khá hơn là bao đâu chứ. Em có xem sách báo, hỏi một vài người và thế là đã thấy đủ tự tin để du học. Nhưng trong thâm tâm của mình chị biết, Nhật Bản không chỉ toàn một màu hồng như sắc hoa Sakura đâu em à.

Với em, Nhật như một cơ hội để em chứng tỏ bản thân đã lớn, chứng tỏ cho mọi người thấy em trưởng thành và tự lo cho bản thân được. Mình hiểu tâm lý đó, mình từng trải qua những ngang tàn dữ dội của tuổi 18 rồi mà. Nhưng mọi thứ có thể sẽ không dễ dàng như thế, em ở Việt Nam và có lẽ đang mơ màng về một cuộc sống năng động khi em đi Nhật. Sáng em sẽ đến trường như bao sinh viên khác, rảnh rỗi em tìm việc làm thêm, cuộc sống chắc như khi đi học ở Việt Nam. Chị nói giá cả bên đó rất đắt đỏ,nhưng em phụng phịu, là sinh viên sống khổ tý có sao đâu, chị chẳng suốt ngày than đói với hết tiền sao ? Đúng, nhưng mà...À mà thôi đi, chị không nói nổi em, không thể cho em hiểu hết được nhưng nguy cơ bên đó. Đành rằng có ý chí thì khó khăn không là gì, bản năng sinh tồn sẽ giúp em chống chọi với cuộc sống bên đó. Nhưng chị cũng nói em, hãy đi khi em chín hơn chút nữa, hãy đi khi một hay hai năm nữa, em tự trang bị thêm những kĩ năng để chăm sóc bản thân, và tồn tại ở một nơi xa lạ, rất xa đất nước này.

Chờ một hai năm không phải là mãi mãi em không được đi, mà hãy đi khi những người thân của em đã cảm thấy yên tâm về em. Hãy kiềm chế những ngang bướng bản thân lại được không, cô bé 18 của chị ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét